Mới cập nhật

Khúc tâm tình của Đức Vượng




Đức Vượng đến với thi ca với tư cách một nhà khoa học làm thơ. Với các nhà khoa học, ta gặp một hiện tượng lạ là trong đời thường, họ thích những gì có vẻ như ngược chiều với những đam mê khoa học, với nghề nghiệp chính của họ. Đó có thể là thi ca, âm nhạc, hội họa.


Đức Vượng đã tìm thấy ở thi ca khả năng chuyển tải những tư tưởng, những tri thức khác thường của mình mà văn xuôi không diễn tả được.


Cảm giác những tri thức của Ông nhiều đến nỗi cứ thản nhiên huy động, cứ mọc lên, kết tảng trên đầu, cồ cộ và nhức nhối, và cứ thế xông thẳng, húc thẳng vào hàng rào, vào phên dậu mỏng manh của thi ca, làm nghiêng đổ, bất chấp vần điệu và luật lệ, và sau đó, nâng chén, cùng cười lên ha hả.


Và suy cho cùng, con người nhà thơ, nhà khoa học, cũng như cộng đồng, trong những hoạt động của mình, thường thống nhất với nhau trong những cứu cánh, trong những mục đích
cuối cùng của mình: cái Đẹp và cái Có ích.


Dưới đây là một số bài thơ của PGS,TS Đức Vượng (Đàm Đức Vượng) được giới thiệu trên tạp chí "Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam" của Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật
Việt Nam", số 246, tháng 7-2015:


CON ĐƯỜNG


Khi Trái Đất còn là hoang dã

Lúc ấy chưa có đường đi

Muôn vật nhảy lung tung hỗn loạn

Đi về trên đất được mấy khi.

Từ khi có loài người xuất hiện

Dần dần mới hình thành đường đi.

“Người ta đi mãi mới thành đường”.

Đường vòng vèo do người đi vòng vèo

Đường thẳng băng do người đi thẳng băng.

Chiến tranh tạo nên những con đường

Nhằm nơi chiến trận mà khai thông.

Hòa bình tạo nên những con đường

Đường bộ đường thủy đường hàng không

Mở ra thế giới rộng mênh mông.

Con đường chính trị là đường lối

Con đường nhân đạo là đường tâm.

Đường tâm là sợi dây nối lại

Mối tình tri kỷ với tri âm.


*****

LUẬN VỀ VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN


Đêm nay ngồi luận văn chương

Ở nơi đất khách vấn vương tơ lòng.

Một mình một bóng phòng không

Khách văn chợt đến má hồng chợt đi.

Nhà văn và mối tình si

Tưởng rằng ân ái mấy khi tác thành.

Trời đêm gió mát trăng thanh

Bút văn anh đã viết thành gấm thêu.

Đẹp như ánh mắt em yêu

Tươi như em nở nụ cười trao duyên.

Gạt đi những nỗi truân chuyên

Quên đi những cảnh buồn phiền anh mang.

Sách văn đáng giá nghìn vàng

Nhà văn lại rỏ đôi hàng lệ sa.

Hòa trong non nước bao la

Áng văn anh gửi quê nhà thân yêu.

Văn thơ làm đẹp ráng chiều

Gửi trong nhung nhớ những điều em mơ.

Dòng đời dù có thực hư

Dòng văn vẫn phải đẹp như em cười.

Cầu cho cuộc sống tốt tươi

Để nhà văn nở nụ cười trong đêm.

Ngoài trời trăng đã sáng lên

Phòng văn lại thấy bóng em đi vào.


*****

TRIẾT LÝ TÌNH BẠN


Tình bạn tình đời quyến rũ nhau

Sợi dây tri kỷ nối trước sau

Hai trái tim đời cùng nhịp đập

Hiểu nhau như có phép nhiệm màu.

Tình bạn như cây cối xanh tươi

Nó bám rễ sâu trong lòng đời

Khát vọng vươn lên tình lai láng

Trước khi làm bạn phải làm người.

Không có tín tình bạn hết rồi

Không có nhân tình bạn rã rời

Không có nghĩa tình bạn để chơi

Không có đức tình bạn xa vời.

Số phận rủi may tính của trời

Hồn nhiên lương thiện tính của người

Đã chơi thì phải chơi chân thật

Nên cần chọn bạn đẹp mà chơi.

Kinh Kha chờ bạn đến từng giờ

Bạn không thấy đến ruột vò tơ

Sự nghiệp tan tành trong chốc lát

Than ôi! Còn lại nắm xương trơ.

Bá Nha đàn hát suốt đêm thâu

Nhớ bạn diết da khúc u sầu

Vắng bạn dù mâm cao cỗ lớn

Một mình cố nuốt thiết chi đâu.

Nhưng đời cũng lắm kẻ đổi màu

Thay trắng bằng đen trở bàn tay

Lừa thầy phản bạn Giuđa đó

Trơ thân vẫn sống bấy lâu nay.

Nghĩ nhiều nhưng vẫn cứ loay hoay

Trong việc đắn đo chọn bạn bầy

Càng quan hệ rộng càng chật hẹp

Bởi đời eo óc đáng thương thay!


*****

SỐNG CHẾT


Sống chết ở đời lẽ tử sinh

Trùm khắp âm dương đâu riêng mình

Có lúc diễn ra trong khoảnh khắc

Khi thì dai dẳng đến nhiều năm.

Grăngđê sống đống tiền vàng

Lúc đang hấp hối còn kêu van

Xin trời cho sống thêm chút nữa

Để ngửi hơi đồng chốn trần gian.

Khi sống thì vơ quàng vơ xiên

Tranh giành địa vị với lợi quyền

Đến lúc chết chẳng ai buồn viếng

Phật khước từ không cho quy tiên.

Loài người đã sống mấy vạn năm

Từ thời nguyên thủy đến văn minh

Trải bao hạnh phúc và đau khổ

Hết chiến tranh rồi đến hòa bình.

Loài người đã chết mấy vạn năm

Hồn còn vương vấn nơi thế gian

Bởi bao cái chết còn oan khất

Ôi! Đến khi nào mới giải oan?

Phụng Hoàng Dung giới thiệu


In trong "Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam"

Tạp chí của Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam



Số 246, tháng 7-2015